[Taekook]Nô Lệ Của Ngài Kim
  • Ông xoay qua nói người hầu nữ bên cạnh, bảo cô chạy ra ngoài vườn gọi Jeon Jungkook vào đây. Tâm trạng Kim Taehyung hôm nay không tốt, ông biết, bây giờ có lẽ người có thể xoa dịu được hắn cũng chỉ có cậu.
  • Im lặng đứng một bên, chờ đến khi nhìn thấy cậu đã đến thì mới cùng những người hầu khác rời đi. Bây giờ hai người họ cần có không gian riêng, ông có ở lại đây cũng chỉ làm bóng đèn vướng víu mà thôi.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Chủ nhân.
  • Jeon Jungkook tiến lại gần hắn, ngồi xuống hỏi thăm.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Công việc rất mệt sao?
  • Kim Taehyung đưa tay kéo cậu ngã vào lòng mình, dùng tay ôm chặt lấy khiến cậu không cách nào thoát ra được.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Chủ nhân?
  • Cậu thắc mắc nhìn hắn.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Yên nào.
  • Hắn mệt mỏi phun ra hai từ, nhận ra được sự mệt mỏi chứa trong lời nói của hắn, cậu không tiếp tục giãy giụa nữa mà nằm yên để hắn ôm mình.
  • Đã rất lâu rồi cậu mới thấy hắn mệt mỏi như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy là khi em trai hắn gặp tai nạn máy bay mất.
  • Lúc đó hắn không suy sụp, bình tĩnh cho người tìm kiếm xác em trai suốt mấy tháng liền nhưng không thể nào tìm ra được. Trước sức ép của gia tộc, dù không tin rằng em trai đã chết nhưng hắn không thể không tổ chức tang lễ cho y. Trong suốt lễ tang hắn đều duy trì một vẻ trầm mặc, từ chối tiếp khách vì không muốn nhìn thấy gương mặt giả tạo của họ, mọi chuyện khi ấy đều do một tay quản gia lo liệu.
  • Tối đến thì hắn lại ôm cậu, gương mặt tràn đầy sự mệt mỏi mà ít ai có thể thấy được. Hôm nay không biết hắn đã gặp phải chuyện gì mà lại mệt mỏi như vậy nữa.
  • ...
  • Nửa đêm, Kim Taehyung chợt tỉnh từ trong mộng mị, vừng trán ướt đẫm mồ hôi, lồng ngực liên tục phập phồng lên xuống.
  • Hắn mơ thấy Jeon Jungkook rời xa mình, bản thân hắn trong mơ ngoài sự bất lực cùng tuyệt vọng ra thì chẳng còn gì khác, dù đã điên cuồng tìm kiếm cậu ở khắp mọi nơi nhưng kết quả thu được chỉ là câu "không rõ tung tích".
  • Hắn hoàn toàn không thể tìm thấy cậu.
  • Hắn thực sự sợ hãi mọi thứ xảy ra trong giấc mơ, sợ loại chuyện này sẽ thực sự ứng nghiệm.
  • Bây giờ Jeon Jungkook không còn ý định muốn rời khỏi hắn, hắn tất nhiên biết, nhưng trong tương lai thì sao?
  • Ai có thể chắc chắn được?
  • Kim Taehyung quay sang nhìn cậu thiếu niên tựa như thiên thần đang nằm ngủ say bên cạnh mình, đưa tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp của cậu.
  • Thật muốn nhốt cậu vào lồng giam cầm cậu tựa như một chú chim, tiếp đó sẽ đeo lên cho cậu một sợi dây xích để cậu mãi mãi không thể nào thoát khỏi hắn.
  • Ý nghĩ điên rồ ấy xuất hiện và xâm lấn toàn bộ ý chí của hắn, tựa như một chỉ một giây sau hắn sẽ lập tức thực hiện nó.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Ưm, chủ nhân.
  • Jeon Jungkook từ trong giấc ngủ sâu mơ hồ mở mắt ra gọi hắn, cậu bị bàn tay hắn quấy rối đến mức thức giấc.
  • Giọng nói cậu bất chợt vang lên kéo tâm trí hắn rời khỏi sự điên cuồng ấy. Không, không được, hắn không thể làm như vậy với cậu!
  • Khó khắn lắm hắn mới có thể khiến cho cậu từ từ mở lòng hơn với mình, nếu thực sự làm điều này với cậu, chỉ sợ nụ cười hiếm hoi ấy sẽ biến mất mãi mãi, cậu sẽ không còn cười với hắn nữa.
  • Kim Taehyung không muốn cậu rời đi, nhưng hắn lại càng không muốn cậu cứ trưng ra vẻ mặt hoàn toàn lạnh nhạt đấy đối với mình, tựa như một con búp bê không cảm xúc mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Ngoan, ngủ tiếp đi.
  • Nhẹ nhàng đưa tay lên xoa đầu cậu, hắn dỗ dành cho cậu tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
  • Kim Taehyung không thể nhốt cậu vào lồng cũng không thể đeo dây xích vào chân cậu nhưng hắn biết một cách có thể giữ chân cậu mãi mãi ở bên cạnh mình, đó là đứa bé. Phải, chỉ cần một đứa con, một khi hai người họ có con thì Jeon Jungkook chắc chắn sẽ không bao giờ rời khỏi hắn được nữa.
  • Đợi đến khi cậu một lần nữa chìm vào giấc ngủ sâu, hắn lật chăn bước xuống giường gọi điện thoại. Vừa mới bắt đầu đổ chuông, đầu dây bên kia đã có người bắt máy, là một người đàn ông mang chất giọng trầm khàn.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    【Tôi nghe.】
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Yoongi hyung, em có một chuyện cần anh giúp đỡ.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    【Ồ quao, có chuyện gì mà ngài Kim lại phải ra mặt nhờ vả tôi thế kia?】
  • Min Yoongi nói bằng chất giọng chế nhạo, ít khi được hắn nhờ vả nên anh muốn tranh thủ cơ hội này đùa cợt một phen.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Em đang nghiên túc đấy!
  • Biết anh đang trêu đùa mình nên hắn cũng không tức giận,
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Loại thuốc cấm kia, anh đã nghiên cứu đến đâu rồi?
  • Đại Hàn lúc bấy giờ chỉ có duy nhất một loại thuốc cấm, đó là thuốc khiến cho nam giới có khả năng mang thai. Bởi vì chưa được nghiên cứu hoàn chỉnh nên loại thuốc này còn rất nhiều tác dụng phụ, chính phủ sợ nó sẽ gây nguy hiểm cho người sử dụng nên triệt để cấm bán loại thuốc này ra bên ngoài.
  • Min Yoongi là bác sĩ, cũng chính là người đã chế tạo ra loại thuốc này, mặc dù nó đã bị cấm nhưng anh lại có chấp niệm rất cao đối với nó. Bạn đời của anh là nam, những năm này anh vẫn luôn nghiên cứu để tìm cách khắc phục tác dụng phụ của nó, hy vọng tương lai hai người sẽ có được một đứa con để bầu bạn.
  • Việc Kim Taehyung đột ngột nhắc đến vấn đề này khiến anh cảm thấy có phần bất ngờ, từ trước đến nay hắn đã bao giờ quan tâm đến vấn đề này đâu, chẳng lẽ...
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    【Cậu muốn cho tiểu nô lệ của mình sử dụng?】
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Đúng vậy, em muốn dùng đứa bé để trói buộc em ấy ở bên.
  • Anh nghe vậy thì thở dài khuyên nhủ:
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    【Taehyung à, cậu phải biết tình yêu nếu chỉ đến từ một phía thì sẽ chẳng bao giờ có kết quả được đâu.】
  • Kim Taehyung lập tức phản bác.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Không, em yêu Jungkook và em ấy cũng như vậy, cả hai chúng em đều có tình cảm với nhau.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    【Vậy em đang lo sợ điều gì?】
14
Trói buộc